Một trường nọ mở cuộc thi làm văn, một học sinh được giải nhất đang đọc bài văn của mình tại buổi lễ phát thưởng. Đang khi em này đọc say sưa tự mãn, bỗng có tiếng thì thào : "Hừm ! Bài văn này là chép đấy !"
Bỗng nhiên, các bạn chụm đầu thì thầm với nhau. Lúc này, một học sinh nói to : "Đúng vậy, là chép mà !"
Cả trường ồ lên. Thầy cô giật mình : "Thi làm văn là một hoạt động nghiêm túc, nghiêm cấm mọi hành vi giả dối. Nếu bài văn của anh là chép, khi chấm sẽ xóa tên dự giải..."
Cả trường lại ồn ào. Thế nhưng học sinh nọ vẫn điềm nhiên nói :
"Xin hãy để tôi nói tiếp đã, bài văn đúng là chép, không còn nghi ngờ gì nữa. Tôi nói là chép, vì do mình nghiền ngẫm đề cương rồi viết thành bản thảo để sửa chữa. Sau đó, xác định thành nguyên bản. Bởi vậy, tôi đã chép đúng tư tưởng riêng của tôi. Lẽ nào việc sao chép này là sai ?"
Không khí lắng xuống, cả trường vang dậy tiếng hoan hô. Và học sinh này đã nhận được phần thưởng của các thầy cô.
(Sưu tầm)
Bỗng nhiên, các bạn chụm đầu thì thầm với nhau. Lúc này, một học sinh nói to : "Đúng vậy, là chép mà !"
Cả trường ồ lên. Thầy cô giật mình : "Thi làm văn là một hoạt động nghiêm túc, nghiêm cấm mọi hành vi giả dối. Nếu bài văn của anh là chép, khi chấm sẽ xóa tên dự giải..."
Cả trường lại ồn ào. Thế nhưng học sinh nọ vẫn điềm nhiên nói :
"Xin hãy để tôi nói tiếp đã, bài văn đúng là chép, không còn nghi ngờ gì nữa. Tôi nói là chép, vì do mình nghiền ngẫm đề cương rồi viết thành bản thảo để sửa chữa. Sau đó, xác định thành nguyên bản. Bởi vậy, tôi đã chép đúng tư tưởng riêng của tôi. Lẽ nào việc sao chép này là sai ?"
Không khí lắng xuống, cả trường vang dậy tiếng hoan hô. Và học sinh này đã nhận được phần thưởng của các thầy cô.
(Sưu tầm)