Một người đàn ông đi vào một gian cửa hàng và nói với người bán hàng ông ta muốn mua một món quà cho vợ.
“Được, thưa ông,” người bán hàng đáp. “Có lẽ một cái áo đầm hay một cái áo cánh được chăng?”
“Gì cũng được,” người đàn ông nói.
“Còn màu?”
“Không quan trọng.”
“Cỡ?”
“Chuyện nhỏ.”
Thấy sự lúng túng của người bán hàng, người đàn ông giải thích rằng mỗi khi ông ta mua cho vợ cái gì đó thì bà ta luôn đem nó trở lại shop và đổi.
“Tại sao ông không mua một phiếu đã trả tiền thay vào đó?” người bán hàng hỏi.
“Ồ không,” người đàn ông nói. “Như thế thì quá vô tình.”
“Được, thưa ông,” người bán hàng đáp. “Có lẽ một cái áo đầm hay một cái áo cánh được chăng?”
“Gì cũng được,” người đàn ông nói.
“Còn màu?”
“Không quan trọng.”
“Cỡ?”
“Chuyện nhỏ.”
Thấy sự lúng túng của người bán hàng, người đàn ông giải thích rằng mỗi khi ông ta mua cho vợ cái gì đó thì bà ta luôn đem nó trở lại shop và đổi.
“Tại sao ông không mua một phiếu đã trả tiền thay vào đó?” người bán hàng hỏi.
“Ồ không,” người đàn ông nói. “Như thế thì quá vô tình.”
(Sưu tầm)