Một hôm, Trang Tử và Huệ Tử vui chân bước lên cái cầu bắc qua ngòi nước (bảo vệ thành). Trang Tử cúi nhìn đàn cá dưới nước, xúc cảm nói : Những con cá này tự do tung tăng bơi lội, đó là niềm vui của cá !" Huệ Tử không cho là đúng, bèn nói : "Anh không phải là cá, làm sao biết được niềm vui của cá ?"
Trang Tử lập tức bác lại : "Anh không phải là tôi, anh làm sao biết được tôi không biết niềm vui của cá ?"
Huệ Tử nói : "Tôi không phải là anh, đương nhiên là không biết anh. Nhưng anh cũng không phải là cá, cho nên anh cũng không biết được niềm vui của cá. Lí lẽ là ở chỗ đó".
Trang Tử không thể phản bác ngay được Huệ Tử, bèn trí trá rằng : "Hãy trở lại vấn đề ban đầu đi. Anh báo "An tri ngư chi lạc" (nghĩa là : Sao biết niềm vui của cá ?), tức là nói ở chỗ nào mà biết được niềm vui của cá. Anh thừa biết là tôi ở trên cầu của con ngòi còn hỏi vặn tôi. Vậy thì tôi nói cho anh hay : Tôi ở trên cái cầu của con ngòi mà biết !"
(Sưu tầm)
Trang Tử lập tức bác lại : "Anh không phải là tôi, anh làm sao biết được tôi không biết niềm vui của cá ?"
Huệ Tử nói : "Tôi không phải là anh, đương nhiên là không biết anh. Nhưng anh cũng không phải là cá, cho nên anh cũng không biết được niềm vui của cá. Lí lẽ là ở chỗ đó".
Trang Tử không thể phản bác ngay được Huệ Tử, bèn trí trá rằng : "Hãy trở lại vấn đề ban đầu đi. Anh báo "An tri ngư chi lạc" (nghĩa là : Sao biết niềm vui của cá ?), tức là nói ở chỗ nào mà biết được niềm vui của cá. Anh thừa biết là tôi ở trên cầu của con ngòi còn hỏi vặn tôi. Vậy thì tôi nói cho anh hay : Tôi ở trên cái cầu của con ngòi mà biết !"
(Sưu tầm)