Có một hôm quan đại phu là Đăng Đồ Tử nói với Sở Vương : "Tống Ngọc khoe tài, mồm miệng như tép nhảy mà lại là loại hiếu sắc. Mong rằng đại vương không để ông ta ra vào hậu cung tiếp xúc với các phi."
Thế là Sở Vương lập tức cho đòi Tống Ngọc đến nói chuyện. Tống Ngọc nói : "Thần dáng vẻ đường đường là do nhờ ơn trời, có tài nói năng; là nhờ thầy dạy bảo, còn về hiếu sắc thì đâu có chuyện ấy."
Sở Vương nói : "Khanh không hiếu sắc, có căn cứ nào không ? Nếu có thì có thể ở lại trong cung tiếp. Nếu không đưa ra được căn cứ thì khanh hãy rời khỏi đây ngay !"
Tống Ngọc nói : "Gái đẹp trong thiên hạ đâu có sánh bằng nước Sở. Gái đẹp nước Sở đâu có bằng ở quê thần. Gái đẹp quê thân đlâu có bằng cô gái hàng xóm nhà thần. Cô gái hàng xóm nọ thân mình thon thả, chỉ tăng một phân thì thấy cao, giảm một phân thì thấy thấp. Khuôn mặt cô đúng là cái đẹp trời cho, đánh phấn thì chê là trắng quá, tô son thì bảo là đỏ quá. Mày như liễu biếc, da như tuyết trắng, eo bụng thon, hàm răng trắng đều. Khi cô nở nụ cười thì những bọn quyền quý khắp Dương Thành, Hạ Sái đều như mê mẩn mất hồn. Cô gái đẹp tuyệt thế như vậy vẫn thường hay vịn tường lén nhìn trộm thần, đã trọn ba năm nhưng cho đến nay thần vẫn không màng tới cô ta. Vậy mà đại phu Đăng Đổ Tử lại không thế, vợ ông ta đầu bù tóc rối, tai vểnh như tai ngựa, cặp môi đỉa trâu, răng chìa mái hiên, đi đường thì vòng kiềng cà nhắc, toàn thân sần sẹo. Một mụ đàn bà xấu xí đến vậy mà Đăng Đổ Tứ vẫn mê được, đẻ với mụ những năm đứa con. Xin đại vương minh xét, thần và Đỗ Tứ ai là hiếu sắc chẳng phải đã rõ ràng rồi ru ?"
Thế là Sở Vương lập tức cho đòi Tống Ngọc đến nói chuyện. Tống Ngọc nói : "Thần dáng vẻ đường đường là do nhờ ơn trời, có tài nói năng; là nhờ thầy dạy bảo, còn về hiếu sắc thì đâu có chuyện ấy."
Sở Vương nói : "Khanh không hiếu sắc, có căn cứ nào không ? Nếu có thì có thể ở lại trong cung tiếp. Nếu không đưa ra được căn cứ thì khanh hãy rời khỏi đây ngay !"
Tống Ngọc nói : "Gái đẹp trong thiên hạ đâu có sánh bằng nước Sở. Gái đẹp nước Sở đâu có bằng ở quê thần. Gái đẹp quê thân đlâu có bằng cô gái hàng xóm nhà thần. Cô gái hàng xóm nọ thân mình thon thả, chỉ tăng một phân thì thấy cao, giảm một phân thì thấy thấp. Khuôn mặt cô đúng là cái đẹp trời cho, đánh phấn thì chê là trắng quá, tô son thì bảo là đỏ quá. Mày như liễu biếc, da như tuyết trắng, eo bụng thon, hàm răng trắng đều. Khi cô nở nụ cười thì những bọn quyền quý khắp Dương Thành, Hạ Sái đều như mê mẩn mất hồn. Cô gái đẹp tuyệt thế như vậy vẫn thường hay vịn tường lén nhìn trộm thần, đã trọn ba năm nhưng cho đến nay thần vẫn không màng tới cô ta. Vậy mà đại phu Đăng Đổ Tử lại không thế, vợ ông ta đầu bù tóc rối, tai vểnh như tai ngựa, cặp môi đỉa trâu, răng chìa mái hiên, đi đường thì vòng kiềng cà nhắc, toàn thân sần sẹo. Một mụ đàn bà xấu xí đến vậy mà Đăng Đổ Tứ vẫn mê được, đẻ với mụ những năm đứa con. Xin đại vương minh xét, thần và Đỗ Tứ ai là hiếu sắc chẳng phải đã rõ ràng rồi ru ?"
(Sưu tầm)