Ở Thái Lan có người tên là Xi-tha-nạ-sai làm quan trong cung vua. Một hôm, trước buổi chầu ông ta nói với các quan : "Tôi có thế nhìn thấu nội tâm các ông. Trong bụng các ông nghĩ gì, tôi biết tất. Không tin ta cuộc nào !"
Các quan tuy biết Xi-tha-nạ-sai lắm mưu mẹo, nhưng không thể nào tin rằng ông ta lại thông minh đến thế. Thế là nhất trí đồng ý mỗi người đánh cuộc một lạng bạc. Nhà vua biết việc này cũng cười mà nói : "Cuộc cái gì không cuộc lại cuộc đoán bụng người, bao nhiêu là người nghĩ cái gì, người làm sao biết đặng ? Ta xem Xi-tha-nạ-sai hôm nay phải mất hết uy tín đây !"
Cuộc đánh cá bắt đâu. Xi-tha-nạ-sai từ tốn nói một cách dõng dạc : "Tôi rất biết rõ trong lòng các đại nhân tôn quý ngồi đây đã nghĩ gì. Khi tôi nói ra cái điều các ông nghĩ trong bụng, nếu các vị cho rằng tôi nói sai, cái điều các ông nghĩ trong bụng ngược với lời tôi nói, thì các vị cứ việc nói ra. Nếu cho rằng tôi nói không sai, những điều các vị nghĩ trong bụng hoàn toàn đúng với lời tôi nói, thì xin các vị theo thỏa thuận, mỗi vị hãy trao cho ta một lạng bạc..."
Xi-tha-nạ-sai ngừng một lát rồi lại nói :
"Các vị đại nhân ngồi ở đây trong bụng nghĩ gì, tôi biết rõ như lòng bàn tay tôi đây, đó là tư tưởng các vị rất kiên định, cả cuộc đời các vị đều trung thành với thánh thượng ơn sâu nghĩa nặng, vĩnh viễn không bao giờ âm mưu làm phản. Các vị phải chăng ai cũng nghĩ như vậy ? Ai không nghĩ như vậy, xin hãy nói ra !"
Văn võ bá quan nghe vậy, ai cũng toát mồ hôi, ngây như tượng gỗ. Ai mà ngu ngốc nói ra là nghĩ khác với những câu nói đó thì cũng như là tuyên bố thẳng với nhà vua là mình bất trung, là phản lại nhà vua. Nếu phản lại nhà vua thì rơi đầu là cái chắc. Bởi vậy, các quan đều phải chịu thua, mỗi người nộp ra một lạng bạc theo giao hẹn.
"Trời ơi, ai mà cá cược thì đừng có cá cược với Xi-tha-nạ-sai của ta !" Hoàng thựợng nói xong thì cười lớn, "Ta chúc mừng ông, Xi-tha-nạ-sai, bỗng chốc ông đã trở nên giàu có rồi !"
(Sưu tầm)
Các quan tuy biết Xi-tha-nạ-sai lắm mưu mẹo, nhưng không thể nào tin rằng ông ta lại thông minh đến thế. Thế là nhất trí đồng ý mỗi người đánh cuộc một lạng bạc. Nhà vua biết việc này cũng cười mà nói : "Cuộc cái gì không cuộc lại cuộc đoán bụng người, bao nhiêu là người nghĩ cái gì, người làm sao biết đặng ? Ta xem Xi-tha-nạ-sai hôm nay phải mất hết uy tín đây !"
Cuộc đánh cá bắt đâu. Xi-tha-nạ-sai từ tốn nói một cách dõng dạc : "Tôi rất biết rõ trong lòng các đại nhân tôn quý ngồi đây đã nghĩ gì. Khi tôi nói ra cái điều các ông nghĩ trong bụng, nếu các vị cho rằng tôi nói sai, cái điều các ông nghĩ trong bụng ngược với lời tôi nói, thì các vị cứ việc nói ra. Nếu cho rằng tôi nói không sai, những điều các vị nghĩ trong bụng hoàn toàn đúng với lời tôi nói, thì xin các vị theo thỏa thuận, mỗi vị hãy trao cho ta một lạng bạc..."
Xi-tha-nạ-sai ngừng một lát rồi lại nói :
"Các vị đại nhân ngồi ở đây trong bụng nghĩ gì, tôi biết rõ như lòng bàn tay tôi đây, đó là tư tưởng các vị rất kiên định, cả cuộc đời các vị đều trung thành với thánh thượng ơn sâu nghĩa nặng, vĩnh viễn không bao giờ âm mưu làm phản. Các vị phải chăng ai cũng nghĩ như vậy ? Ai không nghĩ như vậy, xin hãy nói ra !"
Văn võ bá quan nghe vậy, ai cũng toát mồ hôi, ngây như tượng gỗ. Ai mà ngu ngốc nói ra là nghĩ khác với những câu nói đó thì cũng như là tuyên bố thẳng với nhà vua là mình bất trung, là phản lại nhà vua. Nếu phản lại nhà vua thì rơi đầu là cái chắc. Bởi vậy, các quan đều phải chịu thua, mỗi người nộp ra một lạng bạc theo giao hẹn.
"Trời ơi, ai mà cá cược thì đừng có cá cược với Xi-tha-nạ-sai của ta !" Hoàng thựợng nói xong thì cười lớn, "Ta chúc mừng ông, Xi-tha-nạ-sai, bỗng chốc ông đã trở nên giàu có rồi !"
(Sưu tầm)