Một họa sĩ nổi tiếng kia được mời tới một tu viện để vẽ chân dung của vị sáng lập dòng tu. Ban trưa, họa sĩ dùng bữa trong nhà dòng để ở lại làm việc luôn vào ban chiều. Nhưng bữa ăn trong nhà dòng quá thanh đạm, tệ hơn nữa là ngày nào cũng có món hành tây. Họa sĩ ấy không dám than phiền về bữa ăn quá nghèo nàn, nhưng cũng muốn cho các vị hữu trách trong nhà dòng hiểu điều đó.
Sau khi hoàn thành bức chân dung, ông ta mời các tu sĩ trong nhà dòng đến ngắm công trình của ông. Nhưng khi ông gỡ tấm khăn phủ bức họa ra, các tu sĩ kinh ngạc thấy hình vị sáng lập của họ đầu ngoảnh lại đằng sau. Vị tu viện trưởng thịnh nộ, hỏi:
-Tại sao mà ông lại vẽ như vậy?
-Thưa tu viện trưởng, ban đầu con vẽ hình vị tổ sáng lập mặt nhìn về phía đằng trước như mọi bức tranh khác, nhưng vì mùi hành mỗi ngày từ miệng con xông ra khiến ngài không chịu nổi nên ngài phải ngoảnh mặt về đằng sau để khỏi phải ngửi mùi hành nữa.
Sau khi hoàn thành bức chân dung, ông ta mời các tu sĩ trong nhà dòng đến ngắm công trình của ông. Nhưng khi ông gỡ tấm khăn phủ bức họa ra, các tu sĩ kinh ngạc thấy hình vị sáng lập của họ đầu ngoảnh lại đằng sau. Vị tu viện trưởng thịnh nộ, hỏi:
-Tại sao mà ông lại vẽ như vậy?
-Thưa tu viện trưởng, ban đầu con vẽ hình vị tổ sáng lập mặt nhìn về phía đằng trước như mọi bức tranh khác, nhưng vì mùi hành mỗi ngày từ miệng con xông ra khiến ngài không chịu nổi nên ngài phải ngoảnh mặt về đằng sau để khỏi phải ngửi mùi hành nữa.
(Sưu tầm)