Thời Minh có một vị nội các đại học sĩ họ Cận, bố ông ta không nổi tiếng cho lắm, còn con ông ta thì chẳng ra gì. Thế nhưng, cháu ông ta lại đỗ tiến sĩ. Vị đại học sĩ này thường chửi con là thằng con không kế thừa được, là đồ bỏ đi. Về sau, người con không thể kế thừa được nọ không chịu nổi, đã cãi lại đại học sĩ :
"Cha của cha không bằng cha của con, con của cha không bằng con của con. Sao con lại là đồ bỏ đi ?"
Vị đại học sĩ nọ nghe vậy thì cười ha hả, không còn trách mắng con nữa.
(Sưu tầm)
"Cha của cha không bằng cha của con, con của cha không bằng con của con. Sao con lại là đồ bỏ đi ?"
Vị đại học sĩ nọ nghe vậy thì cười ha hả, không còn trách mắng con nữa.
(Sưu tầm)