Socratẽs đưa một thanh niên đến học nhà thông thái ô-đi-mu. Nhà thông thái nọ để tỏ rõ bản lĩnh của mình, cho chàng trai một đòn nên thân, đã độp luôn một câu hỏi thế này : Cái anh học là những cái đã biết, hay là những cái không biết ? Chàng trai trả lời rằng : Cái anh ta học đương nhiên là cái anh ta không biết. Và thế là nhà thông thái đưa ra một loạt câu hỏi cho chàng trai :
"Anh có biết chữ cái không ?"
"Tôi biết".
"Tất cả mọi chữ cái đều biết chứ ?"
"Vâng".
"Khi thầy dạy anh, phải chăng là dạy anh biết chữ cái ?
"Vâng"
"Nếu anh biết đọc chữ cái, vậy thì ông thầy anh chẳng phải đã dạy những cái mà anh đã biết ?"
"Vâng".
"Vậy thì, phải chăng không phải là anh học mà chỉ là những người không biết chữ đang học mà thôi ?"
"Không, tôi cũng đang học".
"Vậy thì, anh biết chữ cái, mà anh lại đang học chữ cái, tức là anh học những cái anh đã biết rồi".
"Vâng".
"Anh có biết chữ cái không ?"
"Tôi biết".
"Tất cả mọi chữ cái đều biết chứ ?"
"Vâng".
"Khi thầy dạy anh, phải chăng là dạy anh biết chữ cái ?
"Vâng"
"Nếu anh biết đọc chữ cái, vậy thì ông thầy anh chẳng phải đã dạy những cái mà anh đã biết ?"
"Vâng".
"Vậy thì, phải chăng không phải là anh học mà chỉ là những người không biết chữ đang học mà thôi ?"
"Không, tôi cũng đang học".
"Vậy thì, anh biết chữ cái, mà anh lại đang học chữ cái, tức là anh học những cái anh đã biết rồi".
"Vâng".
"Vậy thì, lời đáp ban đầu của anh không đúng rồi".
(Sưu tầm)
(Sưu tầm)