Một lần, Cô Hồng Minh, một học giả cận đại nổi tiếng đáp ôtô, ông ngồi vào ghế và vắt chân ngắm nhìn phong cảnh chạy qua ngoài cửa xe. Giữa đường thì nhảy lên vài người ngoại quốc trẻ tuổi, họ nhìn ông mặc áo dài truyền thống, tóc bím đuôi sam thì cùng nhau bình phẩm, rất bất kính. Hồng Minh lặng thinh rút tờ báo tiếng Anh ra đọc. Mấy "ông Tây" nọ nghển cổ nhìn, bất giác cười ngặt nghẽo, kêu toáng lên :
"Xem kìa có ngu không, chẳng biết tiếng Anh mà cũng đòi đọc, cầm lộn ngược tờ báo kìa !"
Đợi khi họ kêu la cười cợt chán, Cô Hồng Minh mới nói bằng thứ tiếng Anh rất chuẩn :
"Tiếng Anh thật là một trò dễ ợt, không xem ngược thì chán ngắt".
Một lời đối đáp mà mấy "ông Tây" nọ cả kinh, nhìn nhau rồi chuồn mất.
(Sưu tầm)
"Xem kìa có ngu không, chẳng biết tiếng Anh mà cũng đòi đọc, cầm lộn ngược tờ báo kìa !"
Đợi khi họ kêu la cười cợt chán, Cô Hồng Minh mới nói bằng thứ tiếng Anh rất chuẩn :
"Tiếng Anh thật là một trò dễ ợt, không xem ngược thì chán ngắt".
Một lời đối đáp mà mấy "ông Tây" nọ cả kinh, nhìn nhau rồi chuồn mất.
(Sưu tầm)