Có lần, Trang Tân nói với Sở Tương Vương : "Đại vương chỉ biết có dâm dật xa xỉ, không để ý đến triều chính, nước ta đã nguy lắm rồi !"
Sở Vương nói : "Ngươi thật hồ đồ, gở mồm gở miệng !
Trang Tân thấy khuyên can vô hiệu, đành bỏ sang Triệu. Năm tháng sau nước Tần đánh vào nhiều thành nước Sở, Tương Vương đành bỏ kinh đô. Thế là Tương Vương cho người mời Trang Tân về.
Trang Tân nói với Sở Vương : "Đại vương không thấy con chuồn chuồn sao ? Sáu cái chân, bốn cái cánh, bay đi bay lại trong khoảng trời đất bắt ruồi muỗi mà ăn, ngửa đầu uống sương, tự cho là không có tai họa, không có tranh giành gì với người. Nào ngờ, cậu bé năm thước dùng nhựa cây dính vào sợi dây, từ trên cao mà giòng xuống bắt nó cho kiến xơi ! Con kiến vẫn còn là con vật nhỏ bé, hãy không nói nữa. Con chim sẻ mổ thóc, đậu cành cây cao, vỗ cánh bay lượn, tự cho là không có tai họa, không có gì tranh giành với người. Nào ngờ, công tử vương tôn trái thì bắn cung, phải thì bắn đạn muốn bắn rớt nó, kết quả là ban ngày còn vui chơi bay lượn nơi rừng cây rặng tre, đêm đến đã thành món nhắm cho người. Con chim sẻ hãy còn là vật nhỏ, hãy thôi không nói. Con thiên nga bơi lội nơi sông biển, nghỉ ở hồ lớn, ăn ngó sen ngó sậy, vỗ cánh bay tít trời cao, tự cho là không có tai họa, không có gì tranh chấp với người. Nào ngờ, xạ thủ đang dùng cung tên muốn bắn rớt nó từ trên trời cao, ban ngày còn bơi lội tung tăng nơi sông hồ, đêm đến đã thành món ăn trong nồi. Thiên nga hãy còn là vật nhỏ, hãy tạm không nói tới. Sái Linh Hầu nam thì chơi gò cao, bắc thì trèo Vu Sơn, uống nước suối Như Khê, ăn cá sông Tưomg Giang, tay trái ôm cô gái trẻ đẹp, tay phải ấp bà phi yêu thương, cùng họ vui chơi nơi đất Sái mà không màng gì việc nước, ông ta đù có biết Tử Phát đang nhận lệnh Sở Vương cầm sợi dây đỏ đi trói ông ta, muốn giết phăng ông ta đi ! Việc Sái Linh Hầu còn là nhỏ, hãy tạm không nói tới Đại vương tả thì có Châu Hầu, hữu thì có Hạ Hầu, ngồi xe thì có Yên Lăn Quân và Thọ Lăng Quân, ăn lộc đất phong, dùng vàng bạc bốn phương cống nạp, cùng bọn chúng vui chơi săn bắn nơi Vân Sở, mà không lo đến việc nước Ngài đâu có biết Nhượng Hầu đang nhận lệnh từ Tần Vương, quân họ muốn chiếm nước ta, đuổi đại vương ta !"
Sở Vương nói : "Ngươi thật hồ đồ, gở mồm gở miệng !
Trang Tân thấy khuyên can vô hiệu, đành bỏ sang Triệu. Năm tháng sau nước Tần đánh vào nhiều thành nước Sở, Tương Vương đành bỏ kinh đô. Thế là Tương Vương cho người mời Trang Tân về.
Trang Tân nói với Sở Vương : "Đại vương không thấy con chuồn chuồn sao ? Sáu cái chân, bốn cái cánh, bay đi bay lại trong khoảng trời đất bắt ruồi muỗi mà ăn, ngửa đầu uống sương, tự cho là không có tai họa, không có tranh giành gì với người. Nào ngờ, cậu bé năm thước dùng nhựa cây dính vào sợi dây, từ trên cao mà giòng xuống bắt nó cho kiến xơi ! Con kiến vẫn còn là con vật nhỏ bé, hãy không nói nữa. Con chim sẻ mổ thóc, đậu cành cây cao, vỗ cánh bay lượn, tự cho là không có tai họa, không có gì tranh giành với người. Nào ngờ, công tử vương tôn trái thì bắn cung, phải thì bắn đạn muốn bắn rớt nó, kết quả là ban ngày còn vui chơi bay lượn nơi rừng cây rặng tre, đêm đến đã thành món nhắm cho người. Con chim sẻ hãy còn là vật nhỏ, hãy thôi không nói. Con thiên nga bơi lội nơi sông biển, nghỉ ở hồ lớn, ăn ngó sen ngó sậy, vỗ cánh bay tít trời cao, tự cho là không có tai họa, không có gì tranh chấp với người. Nào ngờ, xạ thủ đang dùng cung tên muốn bắn rớt nó từ trên trời cao, ban ngày còn bơi lội tung tăng nơi sông hồ, đêm đến đã thành món ăn trong nồi. Thiên nga hãy còn là vật nhỏ, hãy tạm không nói tới. Sái Linh Hầu nam thì chơi gò cao, bắc thì trèo Vu Sơn, uống nước suối Như Khê, ăn cá sông Tưomg Giang, tay trái ôm cô gái trẻ đẹp, tay phải ấp bà phi yêu thương, cùng họ vui chơi nơi đất Sái mà không màng gì việc nước, ông ta đù có biết Tử Phát đang nhận lệnh Sở Vương cầm sợi dây đỏ đi trói ông ta, muốn giết phăng ông ta đi ! Việc Sái Linh Hầu còn là nhỏ, hãy tạm không nói tới Đại vương tả thì có Châu Hầu, hữu thì có Hạ Hầu, ngồi xe thì có Yên Lăn Quân và Thọ Lăng Quân, ăn lộc đất phong, dùng vàng bạc bốn phương cống nạp, cùng bọn chúng vui chơi săn bắn nơi Vân Sở, mà không lo đến việc nước Ngài đâu có biết Nhượng Hầu đang nhận lệnh từ Tần Vương, quân họ muốn chiếm nước ta, đuổi đại vương ta !"
Trang Tân thoạt đầu can gián Sở Vương, mở miệng là "dâm dật xa xỉ' "không lo triều chính", "tất nguy vậy" và kết quả là bị Sở Vương trách là "hồ đồ", là "không biết gì". Lần thứ hai thì ông dùng thuật Từng bước tiến gần trước hết đưa liền bốn ví dụ, từ con chuồn chuồn đến con chim sẻ, từ chim sẻ đến thiên nga, lại từ thiên nga đến Sái Linh Hầu, từ nhỏ đến to, từ vật đến người, tiến dần từng bước, cuối cùng là phá, khiến Tương Vương nghe xong "Sắc mặt tái đi, người run lập cập", đến lúc không nghe can gián không được.
(Sưu tầm)
(Sưu tầm)