Câu chuyện 1 :
Một người đi đường nghèo khổ ngồi dưới một gốc cây và đang ăn thức ăn đơn giản mà ông ta mang trong bọc hành lí. Bên cạnh ông là một bà thuộc loại buôn hán vỉa hè đang rán cá. Bà này ngắm nghía người đi đường, nhìn ông ta ăn cơm. Đợi khi ông ta ăn hết cơm, bà ta mới chìa tay nói :
"Đưa cho tôi 2 hào 5 xu, đây là tiền mua cá rán !"
"Thế nhưng, thưa bà !" Người đi đường nghèo khổ nọ phản đối "Tôi đâu hề đến gần mẹt hàng của bà, càng không thể nói bốc cá của bà được "
"Ông là đồ hám của, là đồ lừa đảo Mụ già lồng lên "Ai mà chẳng thấy ông vừa ăn cơm đấy thôi, và vẫn cứ luôn hít cái mùi cá rán của tôi ! Không mùi thơm này thì liệu cái nắm cơm chấm muối kia có nuốt nổi không ?"
Bỗng chốc dồn đến một đám đông đứng xem. Tuy mọi người đều đồng tình với người đi đường nghèo khổ, nhưng cũng không thể không thừa nhận rằng cơn gió từ phía bắc thổi tới và chắc chắn là đưa mùi cá rán thơm ngậy tới ông người nghèo nọ.
Cuối cùng, mụ bán hàng và người đi đường nọ đã kéo nhau tới trước công chúa tinh thông pháp luật. Phán xét của công chúa như sau :
"Bà bán hàng khăng khăng nói rằng ông đi đường này lúc ăn cơm đã lợi dụng mùi cá rán của bà ta. Người đi đường này không thể phủ nhận ràng khi ngồi xuống ăn cơm thì gió đưa mùi cá vào mũi ông ta, bởi vậy, ông ta phải trả tiền. Thế nhưng làm sao để xác định được giá tiền mùi cá đây ? Bà bán hàng thì nói là giá tiền mỗi đĩa cá rán là 2 hào 5 xu, nay lệnh cho bà bán hàng và ông đi đường đều phải rời tòa án, đi ra chỗ ánh nắng mặt trời, người đi đường rút ra 2 hào 5 xu, bà bán hàng cầm lấy cái bóng 2 hào 5 xu chiếu xuống. Bởi vì, một đĩa cá rán là 2 hào 5 xu thì mùi một đĩa cá rán phải là cái giá tiền là bóng của 2 hào 5 xu".
Câu chuyện 2 :
"Đưa cho tôi 2 hào 5 xu, đây là tiền mua cá rán !"
"Thế nhưng, thưa bà !" Người đi đường nghèo khổ nọ phản đối "Tôi đâu hề đến gần mẹt hàng của bà, càng không thể nói bốc cá của bà được "
"Ông là đồ hám của, là đồ lừa đảo Mụ già lồng lên "Ai mà chẳng thấy ông vừa ăn cơm đấy thôi, và vẫn cứ luôn hít cái mùi cá rán của tôi ! Không mùi thơm này thì liệu cái nắm cơm chấm muối kia có nuốt nổi không ?"
Bỗng chốc dồn đến một đám đông đứng xem. Tuy mọi người đều đồng tình với người đi đường nghèo khổ, nhưng cũng không thể không thừa nhận rằng cơn gió từ phía bắc thổi tới và chắc chắn là đưa mùi cá rán thơm ngậy tới ông người nghèo nọ.
Cuối cùng, mụ bán hàng và người đi đường nọ đã kéo nhau tới trước công chúa tinh thông pháp luật. Phán xét của công chúa như sau :
"Bà bán hàng khăng khăng nói rằng ông đi đường này lúc ăn cơm đã lợi dụng mùi cá rán của bà ta. Người đi đường này không thể phủ nhận ràng khi ngồi xuống ăn cơm thì gió đưa mùi cá vào mũi ông ta, bởi vậy, ông ta phải trả tiền. Thế nhưng làm sao để xác định được giá tiền mùi cá đây ? Bà bán hàng thì nói là giá tiền mỗi đĩa cá rán là 2 hào 5 xu, nay lệnh cho bà bán hàng và ông đi đường đều phải rời tòa án, đi ra chỗ ánh nắng mặt trời, người đi đường rút ra 2 hào 5 xu, bà bán hàng cầm lấy cái bóng 2 hào 5 xu chiếu xuống. Bởi vì, một đĩa cá rán là 2 hào 5 xu thì mùi một đĩa cá rán phải là cái giá tiền là bóng của 2 hào 5 xu".
Câu chuyện 2 :
Có một tên bụi đời đứng trước rạp hát, kéo một người đi đường mà đòi ông ta tiền vé. Người này rất tức giận, mắng : "Tôi đâu có xem hát, sao lại đòi tiền vé ?"
"Ông không xem hát, nhưng lại nghe tiếng hát, được, cho giảm nửa tiền". tên lưu manh nói.
Lúc đó, Long Phát Tài thông minh vừa vặn bưng một rổ bánh bao đi ra, nghe tên lưu manh nói vậy thì hỏi :
"Ông không xem hát, nhưng lại nghe tiếng hát, được, cho giảm nửa tiền". tên lưu manh nói.
Lúc đó, Long Phát Tài thông minh vừa vặn bưng một rổ bánh bao đi ra, nghe tên lưu manh nói vậy thì hỏi :
"Này, anh ngửi xem, bánh bao của tôi đã hỏng chưa ?"
Tên lưu manh nói : "Chưa, vẫn còn thơm chán "
Long Phát Tài nói : "Tốt lắm, anh đã ngửi mùi bánh bao, cũng phải trả nửa tiền thúng bánh này cho tôi !"
Tên lưu manh giật mình, chuồn lẹ.
Tên lưu manh nói : "Chưa, vẫn còn thơm chán "
Long Phát Tài nói : "Tốt lắm, anh đã ngửi mùi bánh bao, cũng phải trả nửa tiền thúng bánh này cho tôi !"
Tên lưu manh giật mình, chuồn lẹ.
(Sưu tầm)