Chuông điện thoại nhà I-si réo. I-si nhấc ống nghe, nghe thấy tiếng của nhân viên bưu điện : "A lô ! Điện thoại đường dài đây, có người muốn nói chuyện với ông".
I-si nói : "Vậy mời ông ta cứ nói".
"A lô ! Ông là I-si phải không ? Tôi là A-pây đây".
"Tôi là I-si, A-pây thân mến, ông có việc gì vậy ?"
"1-si, tôi nghèo túng đến sắp chết đói đây. Ông có thể cho tôi vay 100 đô la không ?"
"Cái gì ? Tôi nghe không rõ !"
A-pây ở đằng kia gào to : "Tôi cần vay ông 100 đô la !"
I-si nói : "Tôi vẫn không nghe rõ lời ông !"
Nhân viên bưu điện xen vào : "Tôi nghe rất rõ mà, sao ông lại nghe không rõ ?"
I-si nói với nhân viên bưu điện : "Anh nghe thấy rõ, vậy anh hãy cho cho ông ta vay 100 đô la đi !"
(Sưu tầm)
I-si nói : "Vậy mời ông ta cứ nói".
"A lô ! Ông là I-si phải không ? Tôi là A-pây đây".
"Tôi là I-si, A-pây thân mến, ông có việc gì vậy ?"
"1-si, tôi nghèo túng đến sắp chết đói đây. Ông có thể cho tôi vay 100 đô la không ?"
"Cái gì ? Tôi nghe không rõ !"
A-pây ở đằng kia gào to : "Tôi cần vay ông 100 đô la !"
I-si nói : "Tôi vẫn không nghe rõ lời ông !"
Nhân viên bưu điện xen vào : "Tôi nghe rất rõ mà, sao ông lại nghe không rõ ?"
I-si nói với nhân viên bưu điện : "Anh nghe thấy rõ, vậy anh hãy cho cho ông ta vay 100 đô la đi !"
(Sưu tầm)