Ngày xửa ngày xưa, có một vị vua cai trị một nước lớn. Lúc thiếu thời cơ thể nhà vua cũng bình thường như người khác, nhưng chừng tuổi trung niên, không biết ông mắc bệnh gì mà hai lỗ tai trở nên dài và dầy ra. Thêm vào đó, lông mọc đầy khiến tai ông giống như tai lừa.
Không muốn ai biết nên nhà vua luôn luôn chít khăn, đội mão. Vả lại, lúc lâm triều, bá quan văn võ quì mọp, đâu có ai dám nhìn thẳng vào mặt mũi nhà vua. Dầu vậy, nhà vua không thể che giấu được một người, đó là anh thợ hớt tóc riêng của vua. Mỗi tuần anh nầy săn sóc râu tóc cho vua. Nhà vua cấm anh không được tiết lộ tật tai lừa của minh, nếu bất tuân sẽ bị tử hình.
Thời gian đầu anh không thấy gì khó chịu, nhưng năm tháng qua, anh thấy bực bội vô cùng, vì biết chuyện mà không thể nói. Nói ra thì sợ phải chết, không nói thì ấm ức khiến bụng anh mỗi ngày một phình to ra. Anh được người ta đạt cho biệt danh là “đại phúc” hoặc là “người tốt bụng”. Không thể thổ lộ tâm sự nên bụng càng ngày càng trướng ra không biết nổ tung lúc nào. Một hôm một kế bỗng nẩy ra trong trí anh. Anh vội xách cuốc vào một khu rừng vắng vẻ, đào một cái hố sâu giữa rừng. Khi biết chắc rằng không ai nghe thấy, anh cúi xuống hố. la to: “Ông vua có tai lừa, ông vua có tai lừa!”. La hét như thế mấy mươi lần, thì lạ thay bụng anh xẹp dần đi. Anh thấy thoải mái vô cùng, vì bao nhiêu ấm ức anh đã trút xuống hố.
(Sưu tầm)
Không muốn ai biết nên nhà vua luôn luôn chít khăn, đội mão. Vả lại, lúc lâm triều, bá quan văn võ quì mọp, đâu có ai dám nhìn thẳng vào mặt mũi nhà vua. Dầu vậy, nhà vua không thể che giấu được một người, đó là anh thợ hớt tóc riêng của vua. Mỗi tuần anh nầy săn sóc râu tóc cho vua. Nhà vua cấm anh không được tiết lộ tật tai lừa của minh, nếu bất tuân sẽ bị tử hình.
Thời gian đầu anh không thấy gì khó chịu, nhưng năm tháng qua, anh thấy bực bội vô cùng, vì biết chuyện mà không thể nói. Nói ra thì sợ phải chết, không nói thì ấm ức khiến bụng anh mỗi ngày một phình to ra. Anh được người ta đạt cho biệt danh là “đại phúc” hoặc là “người tốt bụng”. Không thể thổ lộ tâm sự nên bụng càng ngày càng trướng ra không biết nổ tung lúc nào. Một hôm một kế bỗng nẩy ra trong trí anh. Anh vội xách cuốc vào một khu rừng vắng vẻ, đào một cái hố sâu giữa rừng. Khi biết chắc rằng không ai nghe thấy, anh cúi xuống hố. la to: “Ông vua có tai lừa, ông vua có tai lừa!”. La hét như thế mấy mươi lần, thì lạ thay bụng anh xẹp dần đi. Anh thấy thoải mái vô cùng, vì bao nhiêu ấm ức anh đã trút xuống hố.
(Sưu tầm)