Di Tử Hà rất được Vệ Vương yêu dấu. Có một lần hắn ta cùng nhà vua chơi ở vườn quả thuộc hậu cung. Tử Hà thấy trên cây hay còn một quả đào mật chín đỏ, bèn trèo lên hái, cắn một miếng, ngọt quá. Thế rồi y đưa cho Vệ Vương ăn. Vệ Vương vui mừng nói :
"Di Tử Hà đãi ta tốt lắm, nếm thấy đào ngon thì không nỡ ăn mà dâng cho ta."
Mấy năm sau Di Tử Hà mất đi sự yêu mến này, nhà vua định đuổi y ra khỏi cung để trị tội, thế là đập bàn quát :
"Cái thằng như ngươi, xưa kia từng đưa cho quả nhân ăn miếng đào thừa mà ngươi đã gặm, lấy đó mà khinh nhờn ta. Thật đáng chết !"
(Sưu tầm)
"Di Tử Hà đãi ta tốt lắm, nếm thấy đào ngon thì không nỡ ăn mà dâng cho ta."
Mấy năm sau Di Tử Hà mất đi sự yêu mến này, nhà vua định đuổi y ra khỏi cung để trị tội, thế là đập bàn quát :
"Cái thằng như ngươi, xưa kia từng đưa cho quả nhân ăn miếng đào thừa mà ngươi đã gặm, lấy đó mà khinh nhờn ta. Thật đáng chết !"
(Sưu tầm)