Câu truyện thứ I :
Xưa kia có một phú thương vốn tính keo kiệt. Con trai ông ta bên ngoài vay nợ rất nhiều, nhưng ông ta không chịu hoàn trả. Đứa con đành phải hẹn với các chủ nợ là đợi khi bố chết sẽ trả hết. Có một hôm, đứa con trai thực sự là không đợi được nữa, liền bàn với chủ nợ là đem chôn sống ông bố. Hắn ta tắm gội và thay quần áo cho ông phú thương rồi ấn ông ta vào quan tài. Quan tòa đi qua nghe tiếng kêu la của ông liền bước vào hỏi. Phú thương trong quan tài nghe thấy có người hỏi, cho là có cơ may được cứu sống, bèn hét toáng lên : "Cứu tôi với ! Đại nhân. Thằng con tôi định chôn sống tôi !".
Quan tòa trách mắng đứa con nọ : "Sao mày lại định chôn sống bố mày ?"
"Đại nhân, ông ta lừa ông đấy, ông ta chết thật rồi mà. Không tin, ông hãy hỏi mọi người." Thằng con trả lời.
Quan tòa quay ra hỏi những người đứng quanh : "Các ông đều làm chứng chứ ?"
"Chúng tôi làm chứng." Bọn chủ nợ đáp.
Thế là quan tòa nói với phú thương trong quan tài rằng : Sao tôi có thể tin một mình nguyên cáo là ông ? Lẽ nào bao nhiêu người thế này đều nói dối đây ? Nói xong liền khoát tay tuyên án "Chôn đi !"
Quan tòa trách mắng đứa con nọ : "Sao mày lại định chôn sống bố mày ?"
"Đại nhân, ông ta lừa ông đấy, ông ta chết thật rồi mà. Không tin, ông hãy hỏi mọi người." Thằng con trả lời.
Quan tòa quay ra hỏi những người đứng quanh : "Các ông đều làm chứng chứ ?"
"Chúng tôi làm chứng." Bọn chủ nợ đáp.
Thế là quan tòa nói với phú thương trong quan tài rằng : Sao tôi có thể tin một mình nguyên cáo là ông ? Lẽ nào bao nhiêu người thế này đều nói dối đây ? Nói xong liền khoát tay tuyên án "Chôn đi !"
Từ xa xưa, ở miền nam có một quốc gia nhỏ bé ở noi heo hút. Đất nước này không có sông ngòi, chỉ có một mạch nước suối, tên là Cuồng Tuyền. Những ai uống nước suối này vào, thảy đều phát điên. Ngoài quốc vương ra, người dân cả nước ai cũng uống nước này. Thế là cả nước ai cũng cuồng điên, kẻ thì ngây dại, kẻ thì cười sằng sặc, kẻ thì mình trần tóc xõa, kẻ thì nhe răng há miệng, thật là đủ các kiểu, hết sức kì quặc. Chỉ riêng quốc vương đào một cái giếng ở sân sau mà ăn uống nước này. Bởi vậy vẫn bình thường. Nhân dân thấy vua nói năng phong thái khác với mọi người thì cho là nhà vua bị điên, liền họp bàn và quyết định giúp vua chữa khỏi điên. Mọi người ùa vào cung, đè vua xuống giường, người thì lấy kim châm, kẻ thì đốt ngải. Quốc vương bị hành hạ đến kêu la thẳm thiết, không thể chịu nổi nữa. Và cuối cùng cũng đành phải tới bên Cuồng Tuyền mà tợp mấy ngụm. Uống xong, nhà vua cũng phát cuồng. Lúc này thì cả nước không trừ một ai, điên tuốt.
(Sưu tầm)
(Sưu tầm)