Một người kia nuôi một con cá rất đẹp trong một cá bầu nuôi cá bằng thủy tinh. Mỗi ngày ông bỏ vào bầu một ít đất. Lần lần đất trong bầu dâng cao lên, song con cá vẫn quen sống và không cảm thấy cần nước nữa. Tới khi trong bầu không còn chút nước nào, con cá vẫn sống như thường. Ông ta vui sướng mỗi lần đi đâu đều bưng bầu cá đi theo để vừa nhìn cá sống trên đất, đồng thời để khoe với mọi người về con cá sống được trên đất khô do sáng kiến của mình.
Song rủi thay, một lần kia ông mang bầu cá đi, thình lình mưa to, đường phố ngập nước nhiều nơi, ông bị té, và hủ cá bị rớt xuống vũng nước mưa. Sau khi tìm được hủ, ông cố tìm con cá, mười phút sau ông tìm được cá, thì than ôi, con cá yêu quý của ông đã bị chết ngộp dưới nước rồi!
(Sưu tầm)
Song rủi thay, một lần kia ông mang bầu cá đi, thình lình mưa to, đường phố ngập nước nhiều nơi, ông bị té, và hủ cá bị rớt xuống vũng nước mưa. Sau khi tìm được hủ, ông cố tìm con cá, mười phút sau ông tìm được cá, thì than ôi, con cá yêu quý của ông đã bị chết ngộp dưới nước rồi!
(Sưu tầm)