Một mục sư nọ bị tai hại đau đớn do một cái lưỡi độc ác. Sau khi việc ác đã trọn, người đàn bà làm hại mục sư xin đến thăm. Mục sư ấy đã bị tê liệt và chức vụ cao quý đã bị ngăn trở hoàn toàn. Ông đau đớn ê chề trước những cảnh túng thiếu chồng chất mà sự vu cáo và nói sai sự thật đã gây cho chính ông và gia đình ông.
Nguời đàn bà đắc tội kia đã nhận thấy lỗi lầm của mình quá trễ. bà đến khóc lóc đắng cay xin ông tha thứ cho. Ồng đáp:
-Phải, tôi sẽ tha thứ, vui lòng tha thứ cho bà. Là tôi tớ của Đức Chúa Trời, tôi thế nào không tha thứ được? Nhưng, chắc bà sẽ không từ chối hai điều nhỏ nhặt tôi yêu cầu?
-Không, tôi sẽ làm bất cứ việc gì để xóa bỏ sự điên dại của tôi.
Ông bèn gói chiếc gối đầu lại mà nói rằng:
-Vậy, bà hãy cầm gói nầy. Bà hãy đem lên tháp nhà thờ kia, là nơi mà chúng ta vẫn thờ phượng Chúa. Tại đó, bà hãy tháo gối ra và gieo rắc lông vịt ra bốn phương gió.
Bà cầm cái gối trèo lên đầu tháp nhà thờ tháo gối ra và rắc lông vịt. Lông vịt bay phía bắc, phía nam và khắp mọi phía. Bà trở về và nói rằng:
-Tôi đã làm theo lời ông, ông muốn tôi làm chi nữa?
-Bây giờ xin bà đi lượm hết lông vịt và đem về đây cho tôi.
-Chà, thật là quá sức cho tôi, làm không nổi. Lông vịt bay hết rồi.
-Thưa bà, phải đó, chúng bay hết rồi. Bà không lượm lại được. Cũng vậy, những lời bà nói cũng bay đi, bà không thể xóa bỏ được đâu. Nào lời nói, nào con mắt nhìn, nào sự nói hành, nào lời nói sai sự thật, nào sự tai hại gớm ghê. Bây giờ bà nhận biết chúng, nhưng không xóa bỏ chúng được, không sao sửa chữa chúng được. Chúng làm cho tôi đau khổ nhưng tôi tiếc rằng chúng sẽ theo bà đời đời.
(Sưu tầm)
Nguời đàn bà đắc tội kia đã nhận thấy lỗi lầm của mình quá trễ. bà đến khóc lóc đắng cay xin ông tha thứ cho. Ồng đáp:
-Phải, tôi sẽ tha thứ, vui lòng tha thứ cho bà. Là tôi tớ của Đức Chúa Trời, tôi thế nào không tha thứ được? Nhưng, chắc bà sẽ không từ chối hai điều nhỏ nhặt tôi yêu cầu?
-Không, tôi sẽ làm bất cứ việc gì để xóa bỏ sự điên dại của tôi.
Ông bèn gói chiếc gối đầu lại mà nói rằng:
-Vậy, bà hãy cầm gói nầy. Bà hãy đem lên tháp nhà thờ kia, là nơi mà chúng ta vẫn thờ phượng Chúa. Tại đó, bà hãy tháo gối ra và gieo rắc lông vịt ra bốn phương gió.
Bà cầm cái gối trèo lên đầu tháp nhà thờ tháo gối ra và rắc lông vịt. Lông vịt bay phía bắc, phía nam và khắp mọi phía. Bà trở về và nói rằng:
-Tôi đã làm theo lời ông, ông muốn tôi làm chi nữa?
-Bây giờ xin bà đi lượm hết lông vịt và đem về đây cho tôi.
-Chà, thật là quá sức cho tôi, làm không nổi. Lông vịt bay hết rồi.
-Thưa bà, phải đó, chúng bay hết rồi. Bà không lượm lại được. Cũng vậy, những lời bà nói cũng bay đi, bà không thể xóa bỏ được đâu. Nào lời nói, nào con mắt nhìn, nào sự nói hành, nào lời nói sai sự thật, nào sự tai hại gớm ghê. Bây giờ bà nhận biết chúng, nhưng không xóa bỏ chúng được, không sao sửa chữa chúng được. Chúng làm cho tôi đau khổ nhưng tôi tiếc rằng chúng sẽ theo bà đời đời.
(Sưu tầm)