Ca-pa-den cùng vợ ngồi quanh bếp lò, vừa sưởi vừa chuyện trò.
"Em này, nếu ngày nào chúng mình có tiền thì em tiêu thế nào ?" Ca-pa-den hỏi vợ.
"Ăn vặt, đi chơi, mua quần áo thật đẹp vào, cơm phải ăn rõ ngon."
"Ái chà, không tốt đâu, thế là lãng phí đấy ! Phải cất giữ tiền !
"Cái gì ? Trữ tiền ? Để cho mối nó ăn ả ? Ô, thật rõ ngốc. Ca-pa-den này tốt nhất là phải tiêu pha cho thoải mái. Ngoài chuyện ăn vặt, ăn uống hàng ngày, còn phải tổ chức tiệc tùng."
"Em này, nếu ngày nào chúng mình có tiền thì em tiêu thế nào ?" Ca-pa-den hỏi vợ.
"Ăn vặt, đi chơi, mua quần áo thật đẹp vào, cơm phải ăn rõ ngon."
"Ái chà, không tốt đâu, thế là lãng phí đấy ! Phải cất giữ tiền !
"Cái gì ? Trữ tiền ? Để cho mối nó ăn ả ? Ô, thật rõ ngốc. Ca-pa-den này tốt nhất là phải tiêu pha cho thoải mái. Ngoài chuyện ăn vặt, ăn uống hàng ngày, còn phải tổ chức tiệc tùng."
Hai vợ chồng không đi đến thống nhất, cuối cùng Ca-pa-den nổi khùng đánh cho vợ một trận. Vợ anh ta khóc toáng lên như trẻ con. Bố vợ thấy vậy tới hỏi :
"Sao vậy, con gái, sao lại khóc ?"
"Con đánh nó, cha à !" Ca-pa-den vội đáp.
"Vì sao vậy ?"
"Nó là một con đàn bà hoang phí, cha à ! Nó muốn sống thừa thãi, muốn tiêu sạch tiền của con !"
"Tiền ở đâu ra ?" Bố vợ hỏi.
"Giả dụ chúng con có tiền."
"Nói nhảm, chưa có tiền mà mày đã đánh người, sao lại nói được là phung phí ?"
"Vâng, vì tiền còn chưa có mà nó đã ra cái điều giàu sang phung phí. Nếu có tiền rồi thì sao đây ?" Ca-pa-den vừa nói vừa bỏ đi.
(Sưu tầm)
"Sao vậy, con gái, sao lại khóc ?"
"Con đánh nó, cha à !" Ca-pa-den vội đáp.
"Vì sao vậy ?"
"Nó là một con đàn bà hoang phí, cha à ! Nó muốn sống thừa thãi, muốn tiêu sạch tiền của con !"
"Tiền ở đâu ra ?" Bố vợ hỏi.
"Giả dụ chúng con có tiền."
"Nói nhảm, chưa có tiền mà mày đã đánh người, sao lại nói được là phung phí ?"
"Vâng, vì tiền còn chưa có mà nó đã ra cái điều giàu sang phung phí. Nếu có tiền rồi thì sao đây ?" Ca-pa-den vừa nói vừa bỏ đi.
(Sưu tầm)