Trong quyển “Cuộc đời của Washington” có thuật chuyện rằng ông bận thường phục, cỡi ngựa đi qua các trại quân, thấy một viên sĩ quan hạ cấp truyền lệnh cho một tốp lính đổi chỗ của một khẩu đại bác hạng nặng, dường như quá sức của họ. Trong khi ấy, viên sĩ quan lạnh lùng đứng nhìn, truyền lệnh, chớ không chịu rờ tới khẩu đại bác nặng nề đó.
Cả viên sĩ quan và binh lính đều không nhận ra nguyên soái Washington. Ông liền nhảy xuống ngựa, ghé vai vào cái bánh xe, và chẳng mấy chốc đã giúp được họ giở đại bác lên đặt vào chỗ mới. Đoạn, ông quay lại phía viên sĩ quan hạ cấp, hỏi hắn tại sao không chịu giúp đỡ binh lính của mình. Hắn đáp:
-ủa, tôi là ông cai mà!
Washington nói:
Cả viên sĩ quan và binh lính đều không nhận ra nguyên soái Washington. Ông liền nhảy xuống ngựa, ghé vai vào cái bánh xe, và chẳng mấy chốc đã giúp được họ giở đại bác lên đặt vào chỗ mới. Đoạn, ông quay lại phía viên sĩ quan hạ cấp, hỏi hắn tại sao không chịu giúp đỡ binh lính của mình. Hắn đáp:
-ủa, tôi là ông cai mà!
Washington nói:
-Vậy thưa ông cai, lần sau nếu ông có vật nậng, lính dưới quyền ông không giở được, mà có cần người giúp đỡ, thì hãv cho gọi quan Tổng tư lệnh đến giúp ông!
Rồi nguyên soái bỏ đi để lại viên quan hết sức sượng sùng hổ thẹn và những người lính mát lòng hả dạ vô cùng.
(Sưu tầm)
Rồi nguyên soái bỏ đi để lại viên quan hết sức sượng sùng hổ thẹn và những người lính mát lòng hả dạ vô cùng.
(Sưu tầm)