Paul Louis Courier, văn hào Pháp kể:
Một hôm anh ta đi chơi cùng người em họ, lạc vào một khu rừng rậm và xin ngủ nhờ một căn nhà lụp xụp của những người làm nghề đốt than. Thấy trên tường treo nhiều vũ khí như gươm giáo, súng ống, anh ta nghi ngờ những người nầy thuộc hạng bất lương, mặc dù họ có vẻ hiền lành. Vì nghi ngờ nên suốt đêm anh không dám ngủ. Đến gần sáng, anh ta nghe tiếng xì xào bàn nhau ở nhà dưới. Người đàn ông hỏi:
-Có nên giết cả hai không ?
Người đàn bà trả lời:
-Giết cả chớ sao!
Anh ta lạnh cả người, phập phồng lo sợ. Nhưng đến sáng, thấy chủ nhà bưng hai con gà quay lên đãi khách. Lúc đó anh mới vỡ lẽ.
Một hôm anh ta đi chơi cùng người em họ, lạc vào một khu rừng rậm và xin ngủ nhờ một căn nhà lụp xụp của những người làm nghề đốt than. Thấy trên tường treo nhiều vũ khí như gươm giáo, súng ống, anh ta nghi ngờ những người nầy thuộc hạng bất lương, mặc dù họ có vẻ hiền lành. Vì nghi ngờ nên suốt đêm anh không dám ngủ. Đến gần sáng, anh ta nghe tiếng xì xào bàn nhau ở nhà dưới. Người đàn ông hỏi:
-Có nên giết cả hai không ?
Người đàn bà trả lời:
-Giết cả chớ sao!
Anh ta lạnh cả người, phập phồng lo sợ. Nhưng đến sáng, thấy chủ nhà bưng hai con gà quay lên đãi khách. Lúc đó anh mới vỡ lẽ.
(Sưu tầm)