Vùng nọ có một quán rượu nhỏ, trước cửa quán có phơi một số quần áo, dây phơi buộc trên một sào tre, sào tre lại cắm vào một trục lăn lúa bằng gỗ. Chiều đến gió mạnh, chốc chốc lại thổi lăn cả trục lúa lẫn quần áo trên mặt đất. A nhìn thấy, tợp ngụm rượu rồi nói :
"Nếu thay bằng trục đá thì sao nhúc nhích được".
B không đồng ý, nói : "Ai bảo đá không nhúc nhích ? Tôi hỏi anh, tại sao cối đá trong nhà nhuộm lại nhúc nhích từ sáng đến tối hả ?
A đáp : "Đó là vì có người lấy chân đạp".
B trợn tròn mắt hỏi : "Lấy chân đạp ? Thế núi Thành Hoàng, núi Sài Dương mỗi ngày có đến hàng ngàn hàng vạn người dẫm lên đó mà thắp hương, sao không thấy nó nhúc nhích chút nào ?"
A nói : "Vì núi thì to mà đặc, cho nên đâu có rung động nhúc nhích được"
B lại phản đối : "Theo anh nói nếu to mà đặc thì không nhúc nhích, vậy thì; cái cầu đá trên cái hào ở cổng thành là nhỏ mà lại rỗng, tại sao ngày nào dẫm lên cũng không nhúc nhích hả ?"
(Sưu tầm)
"Nếu thay bằng trục đá thì sao nhúc nhích được".
B không đồng ý, nói : "Ai bảo đá không nhúc nhích ? Tôi hỏi anh, tại sao cối đá trong nhà nhuộm lại nhúc nhích từ sáng đến tối hả ?
A đáp : "Đó là vì có người lấy chân đạp".
B trợn tròn mắt hỏi : "Lấy chân đạp ? Thế núi Thành Hoàng, núi Sài Dương mỗi ngày có đến hàng ngàn hàng vạn người dẫm lên đó mà thắp hương, sao không thấy nó nhúc nhích chút nào ?"
A nói : "Vì núi thì to mà đặc, cho nên đâu có rung động nhúc nhích được"
B lại phản đối : "Theo anh nói nếu to mà đặc thì không nhúc nhích, vậy thì; cái cầu đá trên cái hào ở cổng thành là nhỏ mà lại rỗng, tại sao ngày nào dẫm lên cũng không nhúc nhích hả ?"
(Sưu tầm)